0.
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Những điều mắt thấy mà đau đớn lòng
Bầu ơi! Thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn…
Bốn câu thơ trên lấy từ Bắc Ninh, Hà Tĩnh, Hà Nội đặt cạnh nhau, tưởng rời rạc mà hóa ra ăn ý đến lạ. Bởi cả bốn câu đều nói đến tình yêu thương giữa các giống loài với nhau.
Càng đọc, càng thấy nhiều cảm xúc.
Có người sẽ đăm chiêu.
Có người thì mơ mộng.
Có người thì phá lên cười và thả haha.
Tôi nhập đề bằng mấy câu trên để tập trung sự chú ý của bà con.
Và biết trước rằng, ai đọc lướt mà không ngẫm mấy câu trên và tưởng tượng thì không biết tại sao lắm người thả haha đến thế.
- Nông Nghiệp Lười.
Người ta đi cấy lấy công
Anh đây đi cấy còn trông nhiều bề
Trông trời trông đất trông mây
Trông mưa, trông gió, trông ngày, trông đêm
Trông cho chân cứng, đá mềm
Trời êm biển lặng mới yên tấm lòng…
Đại ca nông dân này vô cùng trí tuệ. Anh ấy quan sát, suy ngẫm chứ không làm bằng sức. Làm việc bằng cái đầu.
Túm lại, ra ngó vào trông, chớ chổng mông mà hùng hục.
Chuẩn cao thủ Nông Nghiệp Lười.
- Phân công lao động.
Trâu ơi! Ta bảo trâu này
Trâu ra làm ruộng, trâu cày với ta
Cấy cày vốn nghiệp nông gia
Ta đây, trâu đấy ai mà quản công
Sau này cây lúa trổ bông
Thời còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn…
Anh nông dân này chuẩn Boss.
Cách anh động viên, hứa hẹn lý tưởng, tương lai, phân chia công việc và lợi nhuận cho cấp dưới thật thông minh.
Con trâu, hồi nhỏ đi học hẳn có nhiều giấy khen nên khi đi làm thuê luôn gắng sức để phục vụ..
- Công nghệ cao?
Lúa chiêm lấp ló đầu Bờ
Hễ nghe tiếng sấm, phất cờ mà lên
Liệu các cụ xưa có biết khi có mưa giông thì sét giải phóng Ni tơ hòa tan trong nước mưa để tưới qua lá dạng Nano không nhỉ?
- Ưu tiên tài nguyên.
Nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống.
Đất ẩm, giàu dinh dưỡng thì lười một chút, giống kém một chút cũng có ăn.
Con cháu thời sau lại làm khác.
Nhất phun, nhì xịt, tậm tịt nhỏ giọt, diệt cỏ sạch bong, ngồi mong giải cứu..
- Chủ động thức ăn chăn nuôi và sử dụng âm nhạc tương tác.
Bống Bống Bang Bang
Lên ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người…
Cao thủ chăn nuôi là đây chứ đâu.
Thứ nhất là chế biến thức ăn tại chỗ.
Thứ nhì là hát cho cá nghe.
Mấy tay Nhật Bổn sau hóng được công nghệ thất truyền của ta, mang về xứ KOBE bật nhạc cho bò nghe, rồi làm ầm lên.
Lâu rồi, chẳng ai nhớ công nghệ chăn nuôi tổ truyền này nữa.
- Vi sinh có từ bao giờ?
Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đường xa
Mua MẮM mua muối giỗ cha con mèo…
Ái chà. Công nghệ vi sinh đã có tính thương mại và từng được coi trọng là đồ cúng lễ cao cấp.
- Giáo dục và Nông nghiệp, lựa chọn ra sao?
Cả làng có một thầy đồ,
Dạy học thì ít, bắt cua thì nhiều.
Thương thầy, trò cũng muốn theo.
Trò sợ thầy nghèo, bán cả trò đi.
Đọc câu ca dao trên thật sự hoang mang.
Hình như nghề giáo từ xưa đã thiếu ăn thì phải…
- Mạn đàm.
Tính tôi hay đùa, mọi người đọc xong chớ cho là thật.
Nhưng khi đọc lại cuốn Ca Dao, Tục Ngữ Việt Nam của cụ Vũ Ngọc Phan, tôi thấy IMO, MeVi, Slaza trở nên bé tẹo.
Mong sao bộ sách này là cẩm nang để chúng ta tìm lại tri thứ cổ để phục hưng, áp dụng phù hợp với thời đại thì phúc đức cho nước nhà lắm lắm…
Thày đồ Hoàng.